Quê hương tôi có hai mùa mưa nắng,
Giông tháng Bảy bù những ngày tháng Sáu.
Đất nứt nẻ đầy rẫy vết chân chim
Ánh mặt trời loang lỗ nhuộm màu máu .
Những cơn mưa đầu hạ chợt ùa về
Đứng ngẩn ngơ trước màn mưa trắng xóa
Tôi tự hỏi:" Tiết trời đỏng đảnh thế!"
Chẳng khác nào hạ trắng đã vào thu.
Mưa mang người đến gần với tôi
Và cũng mưa mang người đi khỏi
Dẫu biết sau cơn mưa trời hửng sáng
Đến bao giờ bão bùng tắt trong tôi?
Có một lần người đó đến với tôi
Bắt hồn tôi và giữ nó mất rồi
Người ấy mang mảnh hồn vào dĩ vãn
Đến khi nào hồn theo phách mới tan